“Haha…” Hàn Nhất Mặc cười khổ một tiếng, “Bác sĩ Triệu, anh nghĩ nhiều rồi. Là một tiểu thuyết gia, điều tôi không muốn nói đến nhất chính là tác phẩm của mình… Nếu có thời gian rảnh, tôi muốn tạm thời quên đi mọi thứ trong tác phẩm, để bản thân có thể thư giãn một chút.”
“Vậy thì nói chuyện khác đi!” Bác sĩ Triệu đã bắt đầu khâu vết thương, nhưng vết thương này là hình tròn, khâu lại phức tạp hơn vết thương thông thường, hắn định thần lại, hỏi tiếp, “Nói cho tôi biết, bình thường ngoài việc viết lách, anh thường thư giãn bằng cách nào?”
“Tôi… sẽ chơi game.”
Bác sĩ Triệu gật đầu: “Tốt đấy, tôi cũng chơi game sau giờ làm việc, anh chơi game gì?”
Do mất máu quá nhiều, tư duy của Hàn Nhất Mặc hiện giờ vô cùng chậm chạp, mãi sau hắn mới nói: “Liên Minh Huyền Thoại… Có một nữ ninja tên ‘Akali’, tôi rất thích nhân vật này.”
“Ồ?” Bác sĩ Triệu cười cười, “Thật trùng hợp nha, tôi cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại, cũng rất thích Akali.”
Mặc dù hắn nói chuyện với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng mọi người đều có thể thấy tay hắn đang hơi run rẩy, dù sao, theo nghề thuốc nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn khâu vết thương của người bệnh dưới tình huống không thuốc tê như này. Giờ cũng không biết hắn thực sự thích nhân vật này hay chỉ đơn giản là muốn tiếp tục trò chuyện với Hàn Nhất Mặc.
“Bác sĩ Triệu, anh cũng thích Akali sao?” Hàn Nhất Mặc gật đầu vô lực, “Tôi rất mê mọi thứ về Akali… Nữ ninja này có biệt danh ‘Sát ảnh vương’, tôi cảm thấy câu chuyện về cô cũng…”
Bác sĩ Triệu dừng tay một chút, sau đó vuốt ve khuôn mặt Hàn Nhất Mặc, hỏi: “Hàn Nhất Mặc, anh có nhìn thấy tôi không?”
“Hả?” Hàn Nhất Mặc không biết tại sao bác sĩ Triệu lại đột nhiên hỏi câu này, chỉ có thể trả lời: “Tôi nhìn thấy anh…”
“Tôi là ai?”
“Anh là bác sĩ Triệu…”
Bác sĩ Triệu nghe xong lại gật đầu, nói: “Hàn Nhất Mặc, giờ anh đã bị ảo giác rồi, nhất định phải giữ tỉnh táo.”
“Ảo giác?” Hàn Nhất Mặc cảm thấy trạng thái hiện tại của mình vẫn bình thường, không hiểu ý bác sĩ Triệu, “Chẳng phải tôi đang nói chuyện bình thường với anh sao? Sao lại bị ảo giác được chứ…”
"Chắc là do mất máu quá nhiều, não của anh không bơm được đủ máu. Giống như anh vừa nói đấy, Akali, danh hiệu anh hùng của cô là "Sát thủ đơn độc", không phải "Sát ảnh vương"."
"Sát thủ đơn độc?" Hàn Nhất Mặc nheo mắt, không khỏi có chút do dự, hắn chưa từng nghe đến cái tên này, chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân của ảo giác sao?
Kiều Gia Kình chọc chọc Tề Hạ, hỏi: "Lừa đảo, tụi nó nói cái gì thế?"
"Không biết." Tề Hạ lắc đầu, "Tôi không chơi game, không hiểu."
"Tôi thì chơi điện tử nhiều." Kiều Gia Kình liếm môi, "Nhưng tôi chưa nghe qua trò chơi mà tụi nó nói, cái gì mà anh hùng, có trò chơi đối kháng nào mà thú vị hơn "Huyền thoại sói đói" chứ..."
Tề Hạ không muốn tham gia vào chủ đề này, hắn đi đến một bên, tìm một hòn đá sạch rồi ngồi xuống.
Hắn đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Cuộc trò chuyện giữa Hàn Nhất Mặc và bác sĩ Triệu cũng dần mất tiếng, có lẽ là vì Hàn Nhất Mặc ảo giác quá nhiều, dẫn đến việc cuộc trò chuyện không thể tiếp tục được nữa.
Bầu không khí xung quanh dần dần trầm mặc.
Lâm Cầm phát hiện mình chẳng giúp được gì, cô ngồi xuống cạnh Tề Hạ.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Lâm Cầm hỏi.
Tề Hạ quay sang nhìn Lâm Cầm, biểu cảm lạnh lùng.
"Đây đã là lần thứ hai cô hỏi tôi "đang nghĩ gì" rồi đấy." Tề Hạ nói, "Cô làm tư vấn tâm lý mà cứ thẳng thừng hỏi bệnh nhân thế ư?"
"Nhưng anh đâu phải bệnh nhân của tôi." Lâm Cầm lắc đầu, "Chúng tôi cũng không gọi người được tư vấn là "bệnh nhân", như vậy rất bất lịch sự. Tôi chỉ đơn thuần tò mò, một người thông minh như anh thì trong đầu chứa đựng những gì thôi?"
"Chứa đựng vợ tôi." Tề Hạ buồn bã nói.
"Vợ anh sao?" Lâm Cầm lặng lẽ gật đầu, "Trước đó anh nói có người đang đợi anh ở bên ngoài, người đó là vợ anh à?"
"Phải." Tề Hạ gật đầu.
Lâm Cầm mỉm cười, "Tôi không ngờ lại là đáp án này, hóa ra anh đã kết hôn rồi sao?"
"Tại sao tôi không thể kết hôn chứ?" Tề Hạ cảm thấy như trong lời nói của Lâm Cầm có ẩn ý.
“Tôi không có ý xúc phạm anh. Nhưng anh là lừa đảo, vậy vợ anh là người thế nào?”
“Cô…” Lần đầu tiên Tề Hạ lộ rõ vẻ tức giận, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, “Ý anh là gì? Tôi là lừa đảo, vậy nên người phụ nữ có thể kết hôn với tôi chỉ là loại tam giáo cửu lưu à?”
“Hả? Tôi…” Lâm Cầm bị khí thế của Tề Hạ làm cho sợ hãi, “Tôi thực sự không cố ý xúc phạm, chỉ là tò mò…”
“Tôi khuyên cô đừng nên tò mò về tôi.” Tề Hạ vẫn lạnh lùng nói, “Tôi là lừa đảo, lời tôi nói cũng không phải là sự thật.”
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc trong không vui, nhưng biểu cảm của Lâm Cầm lại không hề tỏ ra bận tâm.
Bên phía bác sĩ Triệu cuối cùng cũng khâu xong vết thương.
“Gần như xong rồi…” Bác sĩ Triệu vừa lau vết máu trên tay vừa nói, “Hiện tại chúng tôi đã làm mọi thứ có thể, tiếp theo chỉ còn hy vọng vết thương không bị nhiễm trùng.”
“Cảm ơn…” Môi Hàn Nhất Mặc trắng bệch, lờ mờ nói với bác sĩ Triệu.
Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, Tề Hạ từ từ đứng dậy, nói với mọi người: “Đã đến lúc tạm biệt rồi.”
Tám người còn lại nghe câu nói này đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tạm biệt?
“Anh muốn đi đâu?” Kiều Gia Kình hỏi.
“Việc này không liên quan gì đến các anh.” Tề Hạ nhìn về phía nhà hàng đối diện đường, như có điều suy nghĩ.
“Anh sẽ không thực sự đi tìm ‘Đạo’ chứ?!” Cảnh sát Lý ngớ người ra.
“Thế nào? Anh có ý kiến gì sao?” Tề Hạ dường như mặc nhiên chấp nhận câu trả lời này.
“Thứ lỗi tôi nói thẳng, anh đang tự sát đấy.” Cảnh sát Lý lắc đầu ngán ngẩm, “Ba nghìn sáu trăm cái ‘Đạo’! Ba nghìn sáu trăm cái ‘Đạo’ là khái niệm gì?! Nếu mỗi lần có thể nhận được một cái ‘Đạo’, thì mớ trò chơi chết chóc lúc trước, anh phải phá đảo ba nghìn sáu trăm cái đấy!”
“Phải.” Tề Hạ gật đầu, “Nghe có vẻ cơ hội mong manh, nhưng vẫn còn hy vọng chứ nhỉ?”
“Hy vọng á?” Cảnh sát Lý thở dài, “Mười ngày, ba nghìn sáu trăm trò chơi, trung bình mỗi ngày ba trăm sáu mươi cái. Cho dù anh mỗi ngày không làm gì mà chỉ chơi game, thời gian này cũng chẳng đủ. Huống chi anh có thể chết bất cứ lúc nào trong game, nhưng nếu anh không làm gì thì mười ngày sau mới chết.”
Nói xong, hắn dừng lại một lát, rồi lại nói: “Mà cái ‘chết’ này là được xây dựng trên cơ sở những gì ‘Người Rồng’ nói hoàn toàn đúng sự thật. Nói cách khác, mười ngày sau chúng ta không nhất định sẽ chết, nơi đây cũng không nhất định sẽ bị hủy diệt. Anh tìm đủ ba nghìn sáu trăm cái ‘Đạo’, hắn cũng không nhất định sẽ thả anh ra ngoài.”
“Tôi đều hiểu những đạo lý này.” Tề Hạ ngắt lời cảnh sát Lý, nói: “Nhưng tôi không định chờ ở đây. Cho dù chỉ ra ngoài dạo chơi, cũng tốt hơn ở đây nhiều.”
“Nhưng anh…” Cảnh sát Lý còn muốn tranh luận gì đó với Tề Hạ, thì cửa phòng nghỉ nhân viên lại “kẽo kẹt” mở ra.
Mọi người quay sang nhìn, nhân viên nữ trước đó đã bước ra rồi.
Cô không mảnh vải che thân, miệng đầy dầu mỡ, tay còn nắm chặt thứ gì đó, thân hình gầy gò như chỉ còn lại bộ xương.
Chương Thần Trạch hơi cau mày, cởi bộ vest của mình ra, rồi bước tới khoác lên người cô.
Cô quay đầu nhìn mấy người đàn ông, mặt hơi giận dữ: “Đám người các anh vào phòng cuối cùng đã làm gì thế? Quần áo của cô gái này đâu?”
Kiều Gia Kình bất lực lắc đầu, nói: "Không thể nói rõ trong chốc lát, tôi khuyên cô cũng đừng để ý đến cô ta nữa."
"Cô thật tốt." Nữ nhân viên nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trên người mình, lại nhìn Chương Thần Trạch, "Tiếc là cô không phải đàn ông, nếu không tôi nhất định phải ngủ với cô rồi."
"Ngủ sao?" Chương Thần Trạch bị cô gái này làm cho giật mình, "Cô nói linh tinh gì vậy?"
"Đã không thể ngủ được thì tôi đành đưa thứ này cho cô ăn vậy."
Cô mở rộng bàn tay bẩn thỉu ra, trong tay chính là cầm một cánh tay trẻ con đã luộc chín.